Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Phòng và chữa bệnh thoái hóa hoàng điểm ở người cao tuổi

Thoái hóa hoàng điểm (THHĐ) là một tổn thương phức tạp, đa dạng và không phục hồi, do tổn thương phức hợp mao mạch hắc mạc - màng bruch và biểu mô sắc tố. THHĐ gặp ở người cao tuổi là nguyên nhân phổ biến nhất gây bệnh mù loà ở người trên 60 tuổi.


Phát hiện THHĐ thế nào? 
Thoái hoá hoàng điểm dạng teo: thường tổn thương cả hai mắt, đối xứng. Có sự tiêu huỷ tế bào nón và tế bào gậy ở vùng hoàng điểm, kéo theo quá trình  thoái hóa của biểu mô sắc tố. Tổn thương gặp trong hình thái này là teo biểu mô sắc tố hoặc có sự tích tụ chất thải dưới biểu mô sắc tố hình thành Drusen. Bệnh nhân thấy thị lực giảm từ từ, khi nhìn vật, bệnh nhân cần ánh sáng nhiều hơn lúc chưa bị bệnh. Người bệnh khó chịu vì giảm thị lực nhìn gần, có ám điểm trung tâm ngày càng lớn hơn và tối hơn. Hình ảnh đáy mắt có 2 loại: một là có một mảng tổn thương ở trung tâm màu nhạt hơn võng mạc xung quanh, hình tròn hoặc hình bầu dục, đó là mảng teo biểu mô sắc tố, qua đó có thể nhìn thấy được những tân mạch máu hắc mạc. Chụp huỳnh quang thì sớm thấy rõ mạch máu hắc mạc trong vùng tổn thương. Ở thì sau thấy tăng huỳnh quang nhanh toàn bộ vùng teo biểu mô sắc tố. Hai là có kèm theo thoái hoá Drusen. Trên huỳnh quang sẽ thấy nhiều mảng tăng huỳnh quang rải rác đến tận chu biên võng mạc. Số ít trường hợp có thể có biến chứng tân mạch dưới võng mạc.
THHĐ dạng xuất tiết là những thoái hoá có tân mạch dưới võng mạc tiến triển. Người ta phân loại dựa vào các dấu hiệu: tân mạch nhìn thấy được; tân mạch không nhìn thấy được; bong biểu mô sắc tố. Tân mạch nhìn thấy được hay gặp trên những người tuổi cao hơn. Thị lực giảm nhanh với hội chứng hoàng điểm: nhìn vật biến dạng, hình ảnh các đường thẳng biến dạng sóng, khi đọc sách báo thấy dòng chữ không thẳng, có khi cong queo gãy khúc, có chữ chệch ra ngoài, lên trên hoặc xuống dưới. Phân biệt màu sắc kém nhất là màu xanh và màu vàng. Lúc đó, các tân mạch hình thành đã gây tiết dịch và xuất huyết ở hoàng điểm làm biến dạng hình ảnh khi nhìn. Thị trường: xuất hiện ám điểm tương ứng. Ám điểm tương đối khi hoàng điểm phù nề. Ám điểm tuyệt đối khi có xuất huyết, xơ sẹo vùng hoàng điểm. Khám thấy võng mạc vùng hậu cực phù trắng, sâu. Có xuất huyết nông thành một vòng tròn hoặc thành một vành ở bờ của tân mạch. Xuất huyết sâu thường cho hình ảnh một khối đội võng mạc màu đen sẫm dễ nhầm với khối u. Có xuất tiết màu vàng nhiều hoặc ít. Giai đoạn sau thành hình vòng quanh một vùng tân mạch nhìn thấy được. Phù hoàng điểm dạng nang. Tổn thương Drusen. Teo biểu mô sắc tố. Chụp mạch huỳnh quang sẽ thấy tăng huỳnh quang rất sớm ngay từ thì hắc mạc. Những biểu hiện của nhánh tân mạch này có thể là dạng lưới hoặc như một vòng bánh xe. Những dấu hiệu tăng huỳnh quang khác có thể kèm theo như Drusen, hiệu ứng cửa sổ do teo biểu mô sắc tố.
Nhóm nguy cơ THHĐ 
        THHĐ gồm 2 dạng: dạng teo khô chiếm 90% các trường hợp bệnh và dạng xuất tiết (ướt) chiếm 10%, nhưng lại chiếm 90% số người mất thị lực nghiêm trọng. Một số đối tượng có nguy cơ cao bị THHĐ là: người cao tuổi, những người trên 50 tuổi có khoảng 2% bị bệnh, nhưng trên 75 tuổi số bị bệnh lên tới 30%; nồng độ cholesterol máu cao dễ bị mắc THHĐ dạng xuất tiết; hút thuốc lá; chế độ ăn mất cân đối kéo dài; không kiểm soát được huyết áp; di truyền...
Hình thái tân mạch không nhìn thấy được: gặp ở những người trên 50 tuổi. Có hội chứng hoàng điểm. Triệu chứng lâm sàng có thể giống hình thái trên nhưng dấu hiệu trên huỳnh quang thường không thể hiện rõ tân mạch ở thì sớm mà chỉ rõ sự lấp đầy huỳnh quang ở thì muộn. Những giả thuyết cho rằng có một số đặc điểm khác như lớp biểu mô sắc tố tổn hại ít, không bị teo mà có khi lại phì đại xung quanh tân mạch làm thành một rào chắn khít hơn. Những tân mạch mới hình thành thì kích thích thước rất bé cho nên thấm chất màu rất nhẹ. Tuy vậy sự mất bù của tế bào nội mạc có thể được xác định dưới dạng những chấm tăng huỳnh quang rất mảnh ở bờ của màng tân mạch loại này. Lưu lượng máu qua mạng mao mạch tân tạo này còn rất chậm ở giai đoạn đầu. Trong quá trình tiến triển, lưu lượng máu sẽ tăng lên và thấm qua thành mạch nhiều hơn, tân mạch sẽ trở nên nhìn thấy được. Máu, sắc tố và những sản phẩm chuyển hoá là nguyên nhân cho màng tân mạch này thấm chất đều và đẫm, thêm vào đó là chất lỏng dưới võng mạc trở nên quánh hơn. Hiện nay để bộc lộ được những tân mạch, người ta sử dụng chất Vert - Indocyanine và dùng ánh sáng hồng ngoại (Infrarouge) để nhìn rõ được cấu trúc dưới biểu mô sắc tố, giúp chẩn đoán xác định tân mạch không nhìn thấy được, nói đúng hơn là những tân mạch bị che lấp bởi máu, xuất tiết và lớp biểu mô sắc tố.
Phòng và chữa bệnh 
Phương pháp phòng bệnh là: đeo kính râm bảo vệ mắt chống tia cực tím; ngừng hút thuốc lá, thuốc lào; ăn nhiều rau xanh, hoa quả chín  và cá; dùng thuốc có chứa nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho hoàng điểm, võng mạc như thuốc có chứa vitamin C, E, beta-caroten... khám mắt định kỳ mỗi năm 1-2 lần, nhất là người trên 50 tuổi.
Việc điều trị chủ yếu là hỗ trợ và ngăn chặn các biến chứng của bệnh nhất là khi đã có sự xuất hiện của tân mạch. Đầu tiên là phải kiểm soát được huyết áp, mỡ trong máu, không hút thuốc... Dùng các thuốc hỗ trợ để cung cấp thêm dinh dưỡng cho mắt như các vitamin và protein cần thiết cho sự hoạt động của các tế bào thị giác. Dùng laser để phá hủy các tân mạch. Ở nước ngoài người ta dùng thuốc tiêm vào trong mắt để ức chế sự phát triển tân mạch võng mạc. 

http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn


Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Sốt ở người cao tuổi và cách xử trí

Do quá trình lão hóa cơ thể người cao tuổi thường hay mắc một số bệnh mạn tính như: tăng huyết áp, thiếu máu cục bộ cơ tim, tiểu đường, trầm cảm, run người già, Parkinson... nên khi sốt nếu không biết xử trí ngay để nhiệt độ tăng quá cao, người cao tuổi có thể bị những tai biến do sự thay đổi về thân nhiệt ảnh hưởng đến các bệnh này. Sử dụng các phương pháp hạ nhiệt tại nhà sớm và đúng cách sẽ giúp người cao tuổi tránh được các tai biến nguy hiểm.
Kịp thời lau mát để hạ nhiệt
Khi người cao tuổi xuất hiện những triệu chứng như: môi khô, khát nước, thở nhanh, đổ mồ hôi cần cặp nhiệt kế ngay, nếu có sốt trên 38oC cần chuẩn bị ngay phương tiện để hạ sốt tại nhà. Sốt nhẹ là khi nhiệt độ từ 37,6oC đến 37,9oC, gọi là sốt vừa khi nhiệt độ từ 38oC đến 38,9oC, gọi là sốt cao khi nhiệt độ từ 39oC trở lên.
 Nếu người cao tuổi bị sốt nhẹ phải hạ nhiệt ngay. Ảnh: Gettyimages
Nếu người cao tuổi bị sốt nhẹ phải hạ nhiệt ngay. Lau mát là phương cách hạ sốt hữu hiệu, dễ thực hiện và ít tốn kém đồng thời mang lại hiệu quả rất tốt. Cách làm như sau: Dùng khăn tay nhúng vào chậu nước lạnh, vắt ráo nước đắp lên những vùng trán, hai bên hố nách... Đây là những nơi đi qua của các mạch máu lớn, nên khi chườm mát những vị trí đó thì việc hạ nhiệt sẽ mau có tác dụng hơn vì thế sốt sẽ mau hạ hơn, thỉnh thoảng cho bệnh nhân nằm nghiêng để lau vùng lưng.
Hạn chế đắp khăn lên vùng ngực hoặc sau lưng vì khi đã hạ được sốt thì người bệnh sẽ dễ bị ho. Thường xuyên trở khăn, khi bệnh nhân có cảm giác dễ chịu hơn, trong người bớt bứt rứt thì nên kiểm tra lại nhiệt độ và mỗi lần kiểm tra nên lau khô nhẹ hố nách.
Nên để khoảng 10 - 15 phút mới cặp lại nhiệt độ để tránh nhầm lẫn tưởng là sốt đã hạ do khăn lạnh làm giảm nhiệt độ da tại chỗ nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn cao. Không nên đắp chăn, không được mặc nhiều áo hoặc mặc áo ấm vì càng làm cho nhiệt độ trong người tăng cao.
Việc hạ sốt và dùng thuốc hạ nhiệt chỉ mang tính chất tạm thời. Sau khi nhiệt độ đã hạ nên đưa bệnh nhân đến bác sĩ để được khám và được làm một số xét nghiệm cần thiết để tìm ra nguyên nhân của sốt và được điều trị tốt hơn.
Nhiều biến chứng do sốt
Khi người cao tuổi bị sốt cao thường xuất hiện các tai biến như: rối loạn ý thức như lơ mơ, mê sảng, tiểu không tự chủ hay làm nặng thêm các bệnh tim mạch, huyết áp, tiểu đường... và thời gian điều trị sẽ kéo dài hơn
 Cơ thể người cao tuổi khi có sự biến động về nhiệt độ thì sự điều nhiệt cũng thay đổi dù với những nguyên nhân thông thường như cảm nhiễm thật nhẹ cũng làm nhiệt độ tăng cao đột ngột có khi ảnh hưởng lên hệ thần kinh. Ở mức độ nhẹ, sốt có thể gây nhức đầu, chóng mặt, tâm trí suy kém, nếu nặng thì sẽ bị rối loạn ý thức, mê sảng, co giật, tiểu không tự chủ...            
Ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, sốt sẽ làm cho ăn kém hơn, chán ăn, nôn ói, đau bụng, lưỡi đắng và đóng rêu trắng... Người già bị sốt cũng có tình trạng nước tiểu ít, nóng, nước tiểu đậm màu, có khi dẫn đến tình trạng tiểu khó, tình trạng thở nhanh, ho, khó thở...
Ở hệ tim mạch, sốt làm tim đập nhanh, mạnh hơn có thể là huyết áp tăng cao hơn, tình trạng thiếu máu cục bộ cơ tim có thể nặng hơn, có thể có rối loạn nhịp tim,... biến chứng tim mạch rất hay xảy ra làm người cao tuổi bị sốt cao đột ngột.
Hạ sốt bằng thuốc phải theo chỉ định của bác sĩ
Khi người cao tuổi bị sốt, có thể sử dụng paracetamol 0,5g dạng viên uống hoặc dạng viên sủi bọt hay dạng viên đặt hậu môn để hạ sốt. Khi dùng loại viên sủi, phải hòa tan viên thuốc trong cốc nước sôi để nguội và phải đợi cho thuốc tan hết mới uống.
Do các viên sủi bọt đều có chứa sẵn một hàm lượng muối natri bicarbonate nên người cao tuổi có một số bệnh mạn tính như tăng huyết áp, thận... khi dùng phải có chỉ định của bác sĩ. Liều paracetamol trung bình dùng cho người lớn là 0,5g một lần, từ 2 - 4 lần/ngày.
Paracetamol là thuốc phổ biến, dễ sử dụng nhưng nếu dùng quá liều và dùng lâu dài, thuốc vẫn có nhiều tác dụng phụ và biến chứng khá nguy hiểm, nhất là ở người cao tuổi. Chính vì vậy, khi người cao tuổi bị sốt cần hạ nhiệt bằng thuốc, phải sử dụng theo đúng chỉ định của bác sĩ.   

http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

U xơ tuyến tiền liệt: Nỗi khổ của nam giới

Khoảng 90% nam giới trong độ tuổi từ 40 - 50 mắc u xơ tiền liệt tuyến (TLT) (còn gọi là phì đại tiền liệt tuyến), trong đó có tới  1/2 là  u xơ TLT lành tính. Tại Việt Nam, tỷ lệ nam giới trong độ tuổi từ 45 - 75 mắc bệnh này chiếm 45 - 70% và phần lớn trong số họ đã trải qua một lần phẫu thuật. Bệnh ít khi biến chứng thành ác tính nhưng gây giảm chất lượng cuộc sống cho người bệnh.
Tuổi càng cao càng dễ bị u xơ TLT
Vị trí của TLT là nằm ở vùng cổ bàng quang, bao quanh gốc của niệu đạo, nằm sau xương mu, trước trực tràng. TLT tạo ra chất nhày để nuôi dưỡng và bảo vệ tinh trùng. 
Cho đến nay, người ta chưa hoàn toàn khẳng định nguyên nhân chính của  u xơ TLT là gì nhưng người ta thấy hormon sinh dục nam giới có vai trò khá rõ rệt trong bệnh u xơ TLT. Càng cao tuổi thì hormon sinh dục nam càng có vai trò tác động mạnh vào TLT làm cho TLT phì đại. Ngoài ra người thấy tỷ lệ người có TLT to hơn bình thường hay gặp ở người cao tuổi có thói quen dùng các loại có tính kích thích mạnh như rượu, bia, thuốc lá. Như vậy tuổi tác càng cao thì nguy cơ mắc bệnh u xơ TLT càng nhiều.
Nhận diện u xơ TLT
Khi bị u xơ TLT thì luôn có 2  hiện tượng xảy ra, đó là u xơ TLT sẽ kích thích đi tiểu và hiện tượng chèn ép gây nên một số triệu chứng khi đi tiểu. Biểu hiện của u xơ TLT là tiểu khó, tiểu dắt, tiểu nhiều lần, tia nước tiểu ra yếu, có khi bị ngắt quãng, thậm chí gây bí đái. Người bị u xơ TLT cũng hay mắc chứng đi tiểu đêm gây mất ngủ, đặc biệt ở người cao tuổi sẽ làm rối loạn giấc ngủ kéo dài ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ. Nếu để hiện tượng rối loạn tiểu tiện kéo dài làm ứ đọng nước tiểu trong bàng quang có thể làm viêm nhiễm đường tiết niệu và nguy hiểm hơn là làm ảnh hưởng đến chức năng của thận gây suy thận.
Để chẩn đoán bệnh của TLT hiện nay gặp khá thuận lợi do kỹ thuật y tế ngày một nâng cao. Đối với các nhà ngoại khoa thì thăm trực tràng là một động tác đơn giản, không tốn kém và nhanh giúp cho việc xác định khối lượng  mang tính chất tương đối về TLT.  Siêu âm là một kỹ thuật được áp dụng  nhiều nhất hiện nay nhưng đòi hỏi người siêu âm cần có những kiến thức cơ bản về y học cũng như phải được đào tạo bài bản về kỹ thuật siêu âm. Khi có nghi ngờ về TLT và nếu có điều kiện người ta có thể chụp cắt lớp hoặc cộng hưởng từ. Bên cạnh đó có thể làm xét nghiệm máu định lượng PSA (prostatic specific antigen). PSA là kháng nguyên đặc hiệu của tiền liệt tuyến có nhiều trong TLT và tinh dịch. Chỉ số PSA trong máu của người đàn ông bình thường là < 4nanogam/ml. PSA sẽ tăng nhẹ trong bệnh u xơ TLT nhưng sẽ tăng cao trong ung thư TLT. Tuy vậy, do PSA là kháng nguyên đặc hiệu cho tổ chức TLT chứ không đặc hiệu cho ung thư TLT cho nên độ nhạy và độ đặc hiệu của phương pháp này là thấp, vì vậy có tới 35% bệnh nhân ung thư TLT trong giai đoạn đầu thì chỉ số PSA vẫn ở trong giới hạn bình thường và PSA cũng thấy tăng cả ở bệnh nhân bị viêm TLT hoặc tăng sản lành tính TLT.          
 
Khi nghi bị u xơ TLT nên làm gì?
Trước hết, khi nghi ngờ bị u xơ TLT hay nói đúng hơn là có rối loạn tiểu tiện cần đi khám bệnh ngay, tốt nhất là khám chuyên khoa tiết niệu để được chẩn đoán sớm và có hướng khắc phục. Như trên đã trình bày, bệnh u xơ TLT phụ thuộc rất nhiều vào tuổi tác, tức là phụ thuộc vào hormon sinh dục nam. Vì vậy phòng bệnh u xơ TLT sẽ gặp không ít khó khăn. Cần bỏ hẳn rượu, bia, thuốc lá. Để hạn chế tăng nhanh kích thước TLT, có thể có một số biện pháp hỗ trợ như tập thể dục nhẹ nhàng, đều đặn hàng ngày hoặc đi bộ. Về Đông y, người ta khuyên nên xoa bụng dưới bằng cách dùng 2 tay chồng lên nhau xoa bụng dưới theo chiều kim đồng hồ với lực vừa phải và khoảng 30 vòng khi tại chỗ xoa ấm lên là được. Cũng có thể dùng máy rung cho rung vào vùng bụng dưới khoảng từ 10 - 15 phút với tốc độ rung nhỏ nhất. Nếu có điều kiện nên được day bấm huyệt dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Đông y có kiến thức y học và có kinh nghiệm.


http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Bác hàng xóm… đủng đỉnh

Tôi đã mười mấy năm sống ở khu tập thể Thanh Xuân Bắc, Hà Nội. Ngày còn công tác, sớm bảnh mắt đến cơ quan, tối mịt mò mới về nên tôi ít biết xung quanh. Đến năm vừa rồi được nghỉ hưu mới có nhiều dịp “buôn dưa lê” cùng các vị hàng xóm. Riêng cánh hưu trong khu thôi đã là cả một xã hội thu nhỏ rồi. Đủ mọi ngành nghề, hoàn cảnh sống. Thời buổi đồng lương hưu không lại với giá cả thị trường, ai cũng cố tìm cho mình việc gì đó làm thêm. Ông nọ từng đỗ tiến sĩ ở Tây bám lấy những mối quen cũ đã được mời giúp việc cho một nhóm tư vấn dự án đầu tư nước ngoài, kiếm tới cả nghìn đô mỗi tháng; bà kia có bằng dược sĩ cao cấp, đứng tên cho con mở cửa hàng thuốc tư nhân; còn nhiều người không tìm được chỗ nào “thơm tho” thì nhận chân gác cổng cơ quan, khách sạn hoặc cùng lắm ra đầu đường đánh cuốc xe ôm... Tôi, tất nhiên, có mấy chục năm nghề báo, đến các toà soạn quen biết nhận mục viết thường xuyên, hàng ngày cắm cúi ngồi nhà viết rồi “meo” bài đi. Chỉ thấy có bác Trần Mạnh Chí ở P304, E8 cách tôi không xa, hình như từ ngày về nghỉ là cứ... đủng đỉnh. Đủng đỉnh - câu kháo nhau của “hội buôn” chúng tôi thôi, chứ bác được cả khu tập thể nể trọng lắm. Vả lại cái cách ứng xử của bác với vẻ ngoài ung dung tự tại, gọi thế cũng hợp với tạng người. Tay nghề cao, vốn kiến thức dày, cơ sở khám chữa bệnh tư nào chẳng cần, làm gì chẳng thêm được suất lương hưu nữa, vậy mà không thấy bác làm ngoài? Ông bạn sát nhà bác giải thích: đại tá hưởng lương tướng, con cái trưởng thành cả rồi, ngồi không cũng bỏ túi mỗi tháng sáu, bảy triệu, chơi cho khoẻ! Sao tôi không biết điều đó. Nhưng thời nay thu nhập thế đâu đã phải là nhiều, vả lại đi làm thêm còn là nhu cầu của người về hưu khi xa chính trường, cho đỡ hụt hẫng, cho đỡ buồn. Trước đây làm báo, tôi từng tiếp xúc với bác vài lần, nên nắm khá rõ “lý lịch trích ngang” của bác. Học vị tiến sĩ, học hàm phó giáo sư, nhà giáo ưu tú, nguyên Viện trưởng Viện Quân y 103. Bác từng là học trò cưng của cố thiếu tướng, giáo sư Phạm Gia Triệu, chuyên gia đầu ngành nước ta về ngoại thần kinh. Bác sinh năm 1933, quê Bát Tràng, Gia Lâm, Hà Nội, nhập ngũ đầu năm 1949, tức chớm vào tuổi 16 đã thành anh bộ đội cụ Hồ. Ngay từ đầu, số phận định cho bác suốt đời theo đuổi nghề trị bệnh cứu người. Thời chống Pháp là y tá đại đội, tiểu đoàn, rồi quân y sĩ trung đoàn. Học lên đại học, tiếp bước thầy Triệu, những năm tháng chống Mỹ, bác lăn lộn ở chiến trường miền Nam, tay mổ chính trong nhiều trạm phẫu tiền phương. Rồi đến tận ngày cuối trước lúc về nghỉ vào đầu năm 2000, bác vẫn thường xuyên trực tiếp đứng mổ các ca khó về sọ não, cột sống cho người bệnh là bộ đội, nhân dân, con số bệnh nhân kể tới hàng nghìn. Tôi còn được biết một việc đáng tiếc này nữa trong sự nghiệp của bác. Sau khi có học vị tiến sĩ (năm 1985), bác đã để nhiều tâm sức tổng kết qua gần 500 ca điều trị thương binh sọ não, viết công trình nghiên cứu công phu dày khoảng 400 trang, đáng lẽ bảo vệ tiếp học vị tiến sĩ khoa học vào cuối năm 1991 tại Học viện quân y Kirốp, Liên Xô, đúng vào dịp gửi luận văn sang thì Liên Xô sụp đổ...
 Bác Trần Mạnh Chí (người thứ ba từ trái sang) sau ngày nghỉ hưu đã đến thăm Trại thương binh nặng Liêm Cần (Hà Nam), gặp lại một thương binh nặng hạng 1/4 từng được bác mổ, điều trị.
Hôm rồi, có một cụ là lão thành cách mạng ở gần nhà, đến nhập bọn với cánh chúng tôi đang lúc ngồi “buôn”. Cụ kể:
- Các vị ạ, tôi chịu ơn ông Chí nhiều quá mà chẳng biết cách nào báo đáp. Tôi bị viêm khớp háng nặng. Bệnh viện Việt Xô bắt hàng ngày phải đến tiêm phong bế vào vùng háng. Đi lại cách rách quá. Mới lại, cô y tá trẻ khi tiêm cứ lóng ngóng, cô thú thật, vị trí tiêm khó, phải là người nhiều kinh nghiệm mới làm được việc này. Tôi nghĩ ngay đến bác sĩ Chí ở gần nhà, liền hỏi, người như ông ấy làm thay cô có được không? Cô bảo, bác ấy là thầy của thầy cháu, sao không được. Thế là tôi đến nhờ. Ông vui vẻ nhận lời ngay. Hàng ngày ông mang đồ tiêm sang nhà tôi, quả mũi tiêm êm ái, chóng vánh lắm. Cả tháng trời kẽo kẹt như vậy, mà ông chẳng nề hà gì. Bệnh tôi đỡ trông thấy, giờ đi lại ngon lành. Đúng lúc tôi được lĩnh khoản tiền do tham gia tiền khởi nghĩa, mới lẳng lặng sang gặp, muốn biếu ông một ít, gọi là món quà ơn cứu mạng. Ông nghiêm mặt trả ngay lại tôi gói tiền. Các vị bảo thế có khó cho tôi không?
Nghe vậy, một ông ngồi bên tôi nghiêng đầu, chỉ vào phía hàm trái của mình còn nhìn rõ vết khâu đang bôi nghệ vàng ươm, nói:
- Cách đây mươi ngày. Tôi ra ủy ban lĩnh lương hưu, trên đường về vấp hòn đá ngã vỡ xương quai hàm, nằm quay lơ tưởng chết. Run rủi thế nào đúng lúc vợ chồng ông Chí đi bộ thể dục qua. Ông đỡ tôi dậy, rồi bảo bà Mai, vợ ông, chạy về nhà lấy bông băng, hộp kim chỉ khâu, dao mổ. Ông cố định xương, khâu vết thương tại chỗ. Sau đó tôi đi viện. Bệnh viện bảo may bác được cấp cứu kịp thời, không lệch xương, không nhiễm trùng, vết khâu đẹp. Có mấy bữa liền da. Hôm qua mang quà sang cảm ơn, ông bà cứ chối đây đẩy.
“Ông N. làm ở Văn phòng Chính phủ, sinh hoạt tổ hưu gần nhà bác Chí” - một vị nữa liền góp chuyện - “Buổi chiều đang chơi cầu lông bỗng gục tại chỗ. Chính mắt tôi thấy bác Chí quăng vợt chạy đến, đặt ông nằm ngửa, rồi cúi xuống ghé mồm mình vào mồm ông hà hơi thổi ngạt liên tục. Rồi còn xoa tim ngoài lồng ngực. Nhưng ông N. vẫn không qua khỏi vì bị lụt não quá nặng. Hôm đưa tang tôi đi cạnh bác Chí, bà vợ ông N. đã hết lời cảm tạ, mà bác ấy vẫn tỏ ra áy náy như thể mình có lỗi. Có người tốt đến thế là cùng...”.
Từ những chuyện vỉa hè như vậy, tôi thêm cảm phục bác hàng xóm. Song, vẫn chưa thể hiểu hết thực hư lời thiên hạ đồn đại về “ông đủng đỉnh việc đời”. Tôi đến chơi nhà bác.
Gặp lại người quen cũ, bác Trần Mạnh Chí rất vui. Khi nghe tôi “phỏng vấn” điều thắc mắc trên thì bác cười, bảo ngay:
- Mình vẫn làm thêm khối việc đấy chứ. Hướng dẫn nghiên cứu sinh này, chấm luận văn này, viết sách... Làm cho vui ấy mà.
Bác nói “làm cho vui”, thâm tâm tôi hiểu đấy hoàn toàn là trách nhiệm. Nhiều nhà khoa học tuổi cao, còn minh mẫn như bác vẫn nghiêm túc tham gia công việc đào tạo lớp trẻ như thế. Ở Học viện Quân y Viện 103, các học trò do bác trực tiếp hướng dẫn luận văn hồi đương chức, nay đều đã  thành chuyên viên đầu ngành, thay bác làm chủ nhiệm bộ môn ngoại thần kinh, như các đại tá, tiến sĩ: Vũ Hùng Liên, Bùi Thọ Lộ, Nguyễn Hùng Minh, Bùi Ngọc Tiến... Người gần đây nhất, tiến sĩ Võ Tấn Sơn được bác hướng dẫn lúc đã nghỉ hưu, đang đảm nhiệm trọng trách Hiệu trưởng trường Đại học Y TP. Hồ Chí Minh. Đấy có thể gọi là những việc “có tên”. Trò chuyện với bác, tôi phát hiện được một điều này nữa: thời gian qua, bác còn âm thầm làm nhiều việc “không tên” khác. Vừa về nghỉ, bác đã sốt sắng cùng mấy đồng nghiệp trong khu tập thể như giáo sư Thực, giáo sư Mễ lập một tổ tư vấn sức khoẻ tự nguyện. Ai mà tính hết được trong vòng mười năm qua, bác đã có bao nhiêu cuộc đi nói chuyện sức khoẻ; bao nhiêu lần khám bệnh; đọc đơn thuốc; đọc phim Xquang, phim citi; trả lời qua điện thoại cách phòng, chữa một bệnh cụ thể... Toàn là của những người trong khu hoặc đoàn thể phường, quận nhờ. Ngoài những việc “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” như thế, thói quen viết lách từ hồi tại chức bác cũng không bỏ được. Quan tâm đến các điều rất thiết thực trong xã hội, cuốn “Đề phòng những tai nạn trong cuộc sống hiện đại” của bác được Nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành năm 2001, trình bày ngắn gọn, dễ hiểu cách sơ cứu tại chỗ các tai nạn thường gặp như: sốc chấn thương, chấn thương sọ não, giập não, chấn thương vùng bụng, gãy xương sống, gãy kín xương đòn, cấp cứu chết đuối, tai nạn bị vùi lấp... Mới đây, ngành giao thông vận tải còn cử người đến gặp, đề nghị bác viết giúp ngành chuyên đề “Cấp cứu những tai nạn giao thông trên đường xa trạm y tế” để phổ biến rộng cho các đoàn xe trên nhiều tuyến quốc lộ...
Chúng tôi đang trò chuyện thì có khách đến. Đó là một phụ nữ trạc ngoài năm mươi tuổi. Chị ngập ngừng hỏi:
- Thưa, chú là bác sĩ Trần Mạnh Chí ở Viện Quân y 103?
- Đúng rồi - chủ nhà mời khách ngồi, hỏi tiếp - Chị gặp tôi có việc gì?
Người phụ nữ rơm rớm nước mắt, liền bước đến nắm chặt tay bác, nghẹn ngào nói:
- Thưa chú, cháu tên Lộc, được chú cứu sống hồi năm 1968 do bom ở Xuân Mai đây ạ. Bao nhiêu năm, hỏi thăm mãi, hôm rồi tình cờ cháu mới biết địa chỉ của chú...
Bác Chí đã nhớ ra bệnh nhân này. Ngày đó, máy bay Mỹ ném bom một trận địa pháo ở Xuân Mai, Hà Tây, chị Lộc là cấp dưỡng cho công trường gần đấy, bị mảnh bom vào đầu. Chị được đưa cấp cứu đến cơ sở sơ tán của Viện 103 đặt tại Cao Mật, Bình Đà (Hà Tây). BS. Chí đã tiến hành ca mổ trong nhiều giờ. Ngay sau đó bác có lệnh đi B. Vẫn chưa yên tâm về ca sọ não rất nặng này, trước lúc lên đường, bác đã dặn dò kỹ đồng nghiệp ở lại chăm sóc chị. Cuối năm 1971, BS. Chí từ chiến trường ra. Chị Lộc đã đi lại được, song thể trạng vẫn yếu, cần được mổ tiếp. Chính tay bác mổ lại. Rồi chị xuất viện, sức khoẻ dần hồi phục. Chị kể là, bao nhiêu năm hỏi thăm ân nhân của mình, hôm rồi tình cờ vào làm đầu ở một hiệu phố Khương Trung (Thanh Xuân, Hà Nội), đúng lúc người cha của chủ quán là một đại tá quân đội đã về hưu đang ngồi đấy. Ông hỏi về vết sẹo dài trên đầu chị, được nghe kể lại chuyện của hơn bốn mươi năm trước. Khi nhắc đến tên BS. Trần Mạnh Chí, ông vui vẻ bảo đó là người bạn quen biết và cho chị địa chỉ.
Chia tay, chị Lộc xúc động nói với bác Chí:
- Chú ạ, cháu theo đạo Thiên Chúa. Chúa luôn ở trong lòng cháu. Chú là Chúa của cháu, đã tái sinh cháu lần thứ hai!
Khi chị Lộc về rồi, tôi hỏi bác Chí, chắc hẳn thời gian qua có nhiều trường hợp bệnh nhân tìm đến thầy thuốc như thế này? Bác gật đầu, còn nói thêm là, từ ngày về nghỉ bác cũng có nhiều dịp thăm lại những người mình đã cứu chữa. Và bác kể một chuyện diễn ra gần đây:
- Mình xem  Đài truyền hình Hà Nội có phóng sự “Hơn cả tình yêu”nói về bà Phạm Thị Tỵ ở Đồng Xa (Từ Liêm, Hà Nội), suốt 40 năm ròng rã chăm sóc chu đáo chồng là ông Trần Văn Huấn, thương binh nặng, mất 92% sức khoẻ, bị vết thương cột sống, liệt nửa người. Mình sực nhớ ra: năm ấy chính mình đã lấy mảnh đạn trong cột sống cho ông ấy, một tiểu đoàn trưởng xe bị thương trên đường Trường Sơn. Thế là mình tìm đến Đồng Xa. Ông đang nằm dài trên giường, tóc bạc phơ,  tỉnh táo lắm. Bà ngồi bên. Khi nghe mình giới thiệu: tôi là Chí, đã cấp cứu, mổ cho ông tại Viện 103 đây. Ông bà đều bất ngờ, vui mừng. Ông ra hiệu bảo mình ngồi lại gần, cứ xoa xoa bàn tay mình, cười mà khoé mắt có giọt lệ ứa ra. Mình lấy trong túi tặng ông một tượng gỗ khá to, tạc con đại bàng dang rộng đôi cánh, bảo: đồng chí tiểu đoàn trưởng xe Trường Sơn ơi, đồng chí là đại bàng không bao giờ chịu gãy cánh đâu!
Đã có nhiều cuộc gặp lại đầy tình người xúc động như thế. Người bệnh tri ân với bác. Bác cũng tri ân với người bệnh. Bác luôn coi việc mình làm là trách nhiệm, là y đức. Vậy nên, đến lúc có quyền nghỉ ngơi, hưởng sự an nhàn nhưng bác vẫn không nghỉ, âm thầm làm tiếp những việc có thể làm mà không đòi hỏi một sự đãi ngộ nào. Tôi hiểu: với bác, giúp người, vì người là niềm vui, là hạnh phúc của đời mình!

http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Khi về già, “yêu” có hại không?

Tôi năm nay 60 tuổi nhưng vẫn còn ham muốn chuyện chăn gối (1lần/tuần). Nhiều người cho rằng ở độ tuổi của tôi nếu vẫn còn sung mãn thế thì sẽ rất tổn thọ, nhưng tôi được biết, nếu mà vẫn còn ham muốn tình dục mà cố gắng kìm hãm thì sẽ bị ảnh hưởng tới sức khoẻ. Xin quý báo cho lời khuyên.
Hoàng Trọng Hiếu (Hải Dương)
Thực tế cho thấy tình dục không phụ thuộc vào tuổi tác mà phụ thuộc nhiều vào sức khỏe và văn hoá tình dục. Sinh học tình dục và nhu cầu tình dục ở mỗi người mỗi khác, đối với người cao tuổi, nhất là nam giới thì đó cũng chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường. Theo nghiên cứu, nếu bạn làm chuyện ấy thích hợp, hài hoà sẽ giúp tăng cường chức năng miễn dịch của cơ thể, giúp người cao tuổi giải tỏa căng thẳng, loại bỏ cảm giác cô độc. Vì vậy khi còn sung mãn, mặc dù tuổi đã cao, bạn đừng cố gắng kìm hãm. Người già áp dụng biện pháp cố gắng tự kiềm chế có thể dẫn đến tình trạng chất cặn bã của tinh dịch, dịch tuyến tiền liệt do tinh hoàn, túi đựng tinh hoàn, tuyến tiền liệt tiết ra không được đào thải tự nhiên, có thể làm cho bụng dưới có cảm giác nặng nề khó chịu. Nếu kiềm chế trong một thời gian dài còn có thể bị liệt dương, tạo nên bóng đêm u ám trong đời sống vợ chồng. Ở phụ nữ có hiện tượng hồi xuân, thời điểm này, tinh thần các bà trở nên phấn khởi kéo theo sự ham muốn tình dục cũng tăng cao. Lúc này, sự thoả mãn về tâm lý chuyện phòng the quan trọng hơn thoả mãn về sinh lý. Vì vậy, khi đã đến tuổi về hưu, các bạn nên chú trọng tới sự hài hoà, lắng nghe đối phương và cần phải duy trì sự điều độ trong sinh hoạt tình dục. Khi về già, cơ thể, sức khoẻ không còn như thời trẻ, những bệnh tim mạch, huyết áp sẽ xuất hiện. Chuyện quan hệ vợ chồng cũng phải được lưu ý, không nên cố gắng khi cơ thể mệt mỏi. Thế nhưng cũng không nên mặc cảm cho rằng mình đã già, có cháu nội ngoại nên không thể sinh hoạt tình dục được nữa. Chuyện phòng the ở người cao tuổi là "liệu cơm gắp mắm”. Khi đàn ông ở tuổi 60 vẫn còn ham muốn nhưng các cụ bà ở tuổi này, lửa lòng đã nguội nên thường xuyên tìm cách né tránh khiến cuộc sống tình dục mất hài hoà. Vì thế, muốn chuyện ấy, phải căn cứ vào sức khoẻ, vào tâm lý của đối tác, đừng cố gượng ép mà để xảy ra những  hậu quả đáng tiếc.




http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Cuộc điều tra của một... lương y

Trong kỳ trước, báo SK&ĐS đã đăng bài “Bao Công” thời hiện đại viết về lương y Phạm Thị Hồng, người đã tìm mọi cách kêu oan giúp 3 chú cháu thoát khỏi vòng lao lý. Trong bài viết này, chúng tôi thông tin tới bạn đọc chuỗi ngày làm một “điều tra viên” bất đắc dĩ của bà Hồng.
“Thằng Lợi từng thắt cổ tự tử nhưng cán bộ trại giam kịp thời phát hiện. Thằng Tình thì lấy bút đâm vào bụng, đập đầu vào bể nước ở buồng giam nhưng cũng được người cứu sống. Nghe lại những cảnh oan ức muốn chết này, lại tận mắt chứng kiến những thân hình bị đọa đày cả về thể xác lẫn tinh thần đến mức tơi tả, tôi không thể cầm lòng. Các cơ quan tố tụng đã không làm được thì mình đành tự làm vậy”- bà Hồng kể lại với vẻ xúc động.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp các cháu, qua xem huyệt ở tai và khám thực thể ở bộ phận sinh dục, bà đã khẳng định, các cháu chưa quan hệ với phụ nữ. Chính điều này đã giúp bà thêm niềm tin đi tìm công lý. Lúc ấy, bà Phạm Thị Hồng chỉ biết quyết định mà không hề nhận ra trước mặt mình là cả một “dãy núi cao” sừng sững. Còn bà, một lương y chuyên ngành phục hồi chức năng, tay chẳng tấc sắt, “pháp thuật” cũng không, lại dám đi làm thay tất tật công việc của các cơ quan tố tụng. Nhưng bà cứ lấy... niềm tin ra dùng trước đã.
 Lương y Phạm Thị Hồng.
Ban đầu, với suy nghĩ đơn giản đến ngây thơ của một người thầy thuốc chuyên khoa huyệt mạch, bà định gói gọn việc chứng minh vụ án oan sai đúng theo kiểu... Bao Công ngày xưa, với lập luận: “Các phạm nhân chưa hề quan hệ tình dục bao giờ, thì không thể phạm tội hiếp dâm được”. Cái việc chứng minh này, bà tham khảo trong sách chuyên môn ngày xưa cũng nói, mà cả kiểm chứng thực tế cũng chính xác, duy có điều mỗi bà thấy đúng và chính xác, chứ ông công tố, ông thẩm phán thì không. Nên khi bà tìm gặp những giáo sư đầu ngành về huyệt, mạch - để trình bày vấn đề thì đều nhận được lời khuyên: “Biết thì biết vậy, nhưng không chứng minh được đâu. Mình làm về y, đâu có chuyên môn kiện tụng gì, làm sao minh oan nổi”.
Bà Hồng tiếp tục kể mà mắt nhìn xa xăm: “Tôi luôn tin rằng, một vụ án oan sai thì dẫu thế nào cũng có những điểm bất hợp lý. Một tay làm sao mà che nổi bầu trời”. Sau thời gian tự mày mò tìm hiểu, rồi bà cũng định hướng ra là phải tiếp cận được bản án, kết luận điều tra... Bà bồi hồi nhớ lại: “Lúc ấy, dù chưa gặp hai thằng kia (cách gọi thân mật đối với 2 người bị kết án còn lại là Tình và Kiên), nhưng tôi thương chúng nó lắm. Về nhà, tôi mất ngủ vì nghĩ đến những cay đắng mà những người bị oan phải chịu đựng”.
Bà khăn gói lên tận trại Tân Lập ở Phú Thọ, vào vai người nhà để thăm Tình. Tận mắt thấy cái thân thể xiêu vẹo chực ngã của Tình, lệ cứ trào ra. Sau khi đã tiếp cận các phạm nhân, bà Hồng dành hết thời gian đi tìm và kiểm chứng lại vụ việc.
Bà tìm gặp cho được cả hai nạn nhân của vụ án đã lập gia đình để gặng hỏi họ kể lại đúng những gì đã khai báo với cơ quan điều tra. Rồi bà lại tất tả đến tận hiện trường, đo đoạn đường đi qua cánh đồng từ đó tới nơi mà 3 thanh niên Tình, Lợi, Kiên đã có mặt tối hôm xảy ra vụ việc. Tiếp xúc với những nhân chứng đã khẳng định các “thủ phạm” vẫn ngồi chơi ở đây cho đến tận 22h40 ngày 24/10/2000, trong khi vụ án xảy ra vào khoảng 20h30. Điều bất ngờ và khó hiểu là những lời ấy không được đưa vào hồ sơ vụ án.
Nỗi oan ức của những nạn nhân đã khiến một lương y đã luống tuổi, lần đầu bất đắc dĩ đi làm thay mọi công việc của một điều tra viên, mải thu thập tài liệu đến nỗi bà đánh mất tổng cộng 3 cái xe máy, còn một cái sau khi vào nhà nữ nạn nhân, quay ra thì chiếc xe bị lăn xuống mương sâu, hỏng luôn. Trong đó có xe bà đi mượn và dĩ nhiên là phải đền. Nhưng đã vào cuộc thì không thể dừng được, với bà, lời hứa, sự đau đớn dằn vặt bởi nỗi oan còn đáng giá hơn của cải vật chất nhiều.
Suốt hơn một năm trời ròng rã, bà tập hợp tài liệu, viết đơn và đi tới 36 cơ quan mà bà cho là có liên quan tới số phận của một con người để tìm hộ công lý cho 3 thanh niên. Bà Hồng tiếp: “Tháng 5/2009, kết quả lần đầu mà tôi nhận được là câu trả lời bằng văn bản rất minh bạch của VKSNDTC và TANDTC rằng chẳng có oan sai gì cả vì... phạm nhân đã nhận tội. Tôi sốc nặng và huyết áp tăng vụt. Cái phán quyết liên quan tới số phận cả mấy con người, mà người ta kết luận đầy cẩu thả như vậy”.
Tĩnh tâm lại, bà tìm đến tất cả những mối quan hệ với những đồng đội của ba mẹ bà năm xưa, giờ đã nghỉ hưu hoặc đang giữ chức vụ lãnh đạo cao cấp mà bà may mắn được biết để trình bày với họ.
Có người khuyên bà bình tĩnh, có người khuyên bà dừng lại, còn bà thì một mực khăng khăng: “Cha mẹ cháu đã không tiếc máu xương góp phần cho sự bình yên của đất nước. Bản thân cũng phải chịu những thiệt thòi khi chưa một lần biết mặt cha mẹ. Cháu chỉ biết sống và làm theo lý tưởng của cha mẹ đã truyền lại trong bức thư trước lúc ra pháp trường, đặc biệt là coi trọng nghĩa nhân. Cháu tin và sự thật là ba đứa Tình, Lợi, Kiên không phạm tội”.
Khi thông tin về vụ việc đến Chủ tịch nước, Chủ tịch nước yêu cầu VKSNDTC xem xét lại và báo cáo. Ngày 26/1/2010, VKSNDTC đã ra kháng nghị giám đốc thẩm, đề nghị TANDTC giám đốc thẩm bản án phúc thẩm, tuyên các bị cáo không phạm tội cướp tài sản, hiếp dâm vì “Quá trình điều tra và xét xử đã có những thiếu sót. Các bản án sơ thẩm và phúc thẩm đã căn cứ vào các tài liệu điều tra thiếu tính khách quan để kết tội các bị cáo”.
Nguyễn Đình Tình (SN 1981), Nguyễn Đình Lợi, Nguyễn Đình Kiên (SN 1980), đã được trả tự do ngay lập tức, sau gần 10 năm (kể từ ngày bị bắt giam) chôn vùi tuổi thanh xuân trong chốn lao tù vì oan uổng.
Ba thanh niên ấy không dám nghĩ tới ngày mình có thể được minh oan nhờ một... lương y. Cuộc sống thật ngẫu nhiên, đầy bất ngờ nhưng vẫn công bằng. Trong căn phòng nhỏ, lương y Phạm Thị Hồng lại đưa mắt dõi về xa xăm như bà vẫn thường suy tư những lúc rảnh rỗi. Bà bảo: “Tôi mừng cho ba đứa thì tất nhiên. Nhưng giá như đừng có những tắc trách cẩu thả, những sự thật “đến muộn” như vậy thì mới là điều đáng mừng nhất”.
Bà Phạm Thị Hồng tên thật là Nguyễn Thị Phương Nam, quê gốc ở xã Tân Xuân, huyện Ba Tri, Bến Tre. Bà tâm sự: “Mẹ tôi là bác sĩ quân y, năm 1956, sau khi sinh tôi được 7 ngày, bà theo tổ chức và đã phải gửi tôi lại cho bố mẹ nuôi, về sau tôi được đưa ra Bắc sống và học tập. Từ đó, ba mẹ tôi chưa một lần gặp lại con mình, và đến năm 1968, cả hai bị địch bắt, tra tấn dã man và đã hy sinh”.
Mãi đến 19 tuổi, bà mới lần đầu tiên được đọc bức thư của ba gửi cho mình trước giờ bị Mỹ ngụy hành quyết. “Chú Sáu Dân (Thủ tướng Võ Văn Kiệt) cô Ba Định trao cho tôi kỷ vật cuối cùng do ba mẹ tôi để lại là bức thư viết cho tôi năm 1968. Đó là kỷ vật quý giá nhất mà tôi luôn mang theo người. Tôi đã thuộc lòng từng dấu chấm, dấu phẩy. Tôi đi kêu oan hộ, một phần cũng là câu của cha tôi đã nhắn nhủ đứa con mà người không hề được gặp: “Phương Nam con yêu! Con phải lấy nghĩa nhân làm lẽ sống, không được thoái thác với bất kỳ lý do nào”.           




http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Hưởng ứng cuộc thi “Sự hy sinh thầm lặng”: “Bao Công” thời hiện đại

Câu chuyện một lương y bình dị ở một bệnh viện bình thường chẳng có lấy một "mẩu bằng" luật sư, cũng chẳng có tí chức quyền, địa vị, đã không quản ngại gian truân đi minh oan cho bệnh nhân hoàn toàn xa lạ, đưa được cả "tụi trẻ" đang mang trọng tội hiếp dâm, cướp của, đã ngồi tù nhiều năm hẳn hoi thoát khỏi vòng lao lý, thật là khó tin như thể cổ tích thời hiện đại. Khó tin vì quá hiếm hoi, quá xót xa lẫn cả... vui sướng để người ta có thể nghĩ ra một diễn biến và kết cục như vậy.
 Lương y Phạm Thị Hồng.
Ngôi nhà của nữ lương y Phạm Thị Hồng nằm trong khu giãn dân phường Yên Phúc, quận Hà Đông. Bà Hồng chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người đẫy đà, khuôn mặt phúc hậu ra đón tôi. Khi đã yên vị, câu đầu tiên bà nói với tôi là: "Lát ở lại ăn cơm với mẹ con cô cho vui, cơm rau cà thôi". Sự vồn vã, xởi lởi của một người mới gặp lần đầu ấy có thể khiến bất cứ ai cũng sẵn lòng thổ lộ hết tâm sự của mình. Về sau tôi mới biết, trong những lúc điều trị cho bệnh nhân, bà cũng thường hỏi han thân tình như thế. Đó là lý do mà bệnh nhân Nguyễn Đình Lợi, khi đó còn đang là "tội phạm" đã dốc hết nước mắt trong lần gặp gỡ ngẫu nhiên và đầy may mắn với bà.
Một ngày cuối tháng 12/2006, lương y Hồng đang ở Khoa Phục hồi chức năng - BV đa khoa Hà Đông thì bỗng thấy hai công an dìu một tội phạm vào. Đó là thanh niên tên Nguyễn Đình Lợi (SN 1980), mặt mũi rất trẻ, tỉnh táo nhưng gầy gò, ốm yếu, xộc xệch, tay chân liệt cứng đờ chẳng nhúc nhích nổi mà vẫn phải đeo còng đeo xích loảng xoảng. Lần đầu gặp cảnh này, sau một thoáng bối rối, bà Hồng liền yêu cầu tháo khóa cho bệnh nhân để có thể điều trị. Hai anh công an khăng khăng từ chối:
- Thằng này phạm trọng tội, án mười mấy năm mới ngồi tù có vài năm đấy bác sĩ ạ. Hở ra nó trốn mất thì ai chịu trách nhiệm.
- Thế là tội gì vậy? - bà Hồng hỏi.
- Hiếp dâm, cướp của, nặng lắm - câu trả lời của hai công an ngắn gọn bỗng khiến bệnh nhân bật khóc tức tưởi.
         Sự việc xuất phát từ một vụ án cướp của và hiếp dâm xảy ra vào một đêm cuối thu gần mười năm trước, khi anh N.C.H và chị N.T.H.H đang ngồi tâm sự tại bờ mương gần trạm bơm xã Yên Nghĩa (Hoài Đức - Hà Nội) bị 3 đối tượng dùng  dao, gậy khống chế cướp đi một số tài sản và tư trang. Số tài sản bị cướp trong đêm 24/10/2000 vỏn vẹn có 280.000 đồng, 1 đồng hồ điện tử, 1 khuyên tai và 1 chỉ vàng, nhưng vụ án trở thành nghiêm trọng ở chỗ: chị H.H. đã bị 3 đối tượng trên thay phiên nhau cưỡng hiếp còn anh C.H. bị đánh gây thương tích 21%. Ngày 22/4/2002, 3 thanh niên Nguyễn Đình Tình (SN 1981), Nguyễn Đình Lợi, Nguyễn Đình Kiên (SN 1980), đều ở phường Yên Nghĩa, quận Hà Đông, Hà Nội, phải nhận án tổng cộng 41 năm tù, dù các bị cáo đều một mực không nhận tội trước tòa. Thậm chí trong phiên phúc thẩm, cả ba bị cáo nhất loạt xin... lĩnh án tử hình. Sau 2 cấp xét xử, qua gần 10 năm vùi tuổi xuân sau song sắt, các phạm nhân đã được minh oan và trả tự do. 
- Cứ tháo ra, tôi chịu trách nhiệm - bà Hồng mạnh dạn quả quyết. Lúc ấy chẳng phải bà nói liều, phần vì việc điều trị châm cứu, bấm huyệt phải động tới huyệt thủy tuyền ở chân không thể làm được nếu vướng xích, phần vì cám cảnh số phận một con người đã liệt ra như thế thì có thả ra cũng chẳng chạy được. Yêu cầu "dỡ xích" được đáp ứng, hai anh công an vẫn kè kè đứng canh ngoài cửa phòng.
Bệnh nhân được xác định bị liệt sau tai biến mạch máu não do "cam khí uất kết" và không loại trừ đã từng bị tác động ngoại vật gây tổn thương. Bà Hồng vốn là lương y chuyên sâu về châm cứu, huyệt mạch, bấy giờ như thói quen vừa bấm huyệt điều trị vừa trò chuyện hỏi han. Lâu lắm mới thấy có một người dám cương quyết "vặn vẹo" công an, lại dám đứng về phía mình, Nguyễn Đình Lợi trong lòng đã lấy làm xúc động lắm, nên chỉ còn có bác sĩ trong phòng mới dám mở mồm nói câu đầu: "Tại sao cô tốt với cháu thế?". Bà Hồng trả lời thân tình: "Cháu là tội phạm nhưng với cô đã vào đây là bệnh nhân, phải được đối xử như người bình thường. Mà mày đã có vợ con gì chưa cháu?”
- Dạ con chưa.
- Thế trước nay đã bao giờ quan hệ với phụ nữ chưa?
- Dạ con chưa.
- Thế sao lại bị kết tội hiếp dâm, cướp của?
Lúc này bệnh nhân òa khóc: "Con khổ lắm u ơi. Năm 2000, công an đột ngột bắt cả ba chú cháu con, rồi ép phải nhận tội. Lúc ấy con mới 20 tuổi. Chẳng hiểu mô tê ra làm sao".
Mặc dù chưa hiểu nhiều về lập luận của cơ quan tố tụng, nhưng bà Hồng với cảm nhận tinh tế của một người nhạy cảm đã nhận ra điều gì đó khuất tất đằng sau vụ án này.
 3 thanh niên được bà cứu thoát khỏi án tù. Ảnh: PV
Trước tiên, bằng kinh nghiệm nhiều năm của một lương y theo phương pháp đặc biệt đã đọc sách thấy, bà đã tự kiểm chứng bằng cách quan sát dương minh ở huyệt kế phong, của bệnh nhân Lợi. Cho đến giờ, lương y Phạm Thị Hồng vẫn nói chắc như đinh đóng cột: "Chỉ cần quan sát huyệt là tôi đã khẳng định thằng nhỏ chưa hề quan hệ với phụ nữ. Thế mà tụi nó lĩnh án vì phạm tội hiếp dâm, cướp của. Một người chưa từng quan hệ với phụ nữ, lại đang bị cam khí uất kết, nghĩa là do suy nghĩ, u uất, mất ngủ quá nhiều khiến tay chân cứng đơ ra, thì đúng là oan ức".
Tuy nhiên, "công thức chứng minh" theo kiểu của lương y ấy chỉ có thể tồn tại ở thời... Bao Công ngày xưa. Còn ở thế kỷ này, mọi lập luận không được mắt thấy, tai nghe, không chứng cứ cụ thể thì chẳng pháp luật nào công nhận. Cái khó khăn lúc này chẳng khác gì đứng trước vách núi cao chót vót mà con người chỉ có mỗi... niềm tin sẽ vượt qua. Thế nhưng bà Hồng đã chấp nhận đứng ra làm mọi công việc từ xác minh hiện trường, tiếp cận nạn nhân, nhân chứng, lật lại hồ sơ, tìm ra những điểm vô lý và viết đơn, đi đòi công lý thay cho những phạm nhân chẳng có "dây mơ rễ má" gì.
Điều gì đã khiến lương y hết lòng vì... người bị oan như vậy, để sẵn lòng thu xếp công việc, bước chân vào một hành trình kêu oan hộ đầy gian truân, tốn kém, thậm chí đã có lúc bà định lấy chính thân mình ra "thế chấp" nếu vụ án không sáng tỏ. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin tới bạn đọc trong số báo sau.

http://Tianshi.vn

http://Tianshi.com.vn